Chương 35: Thạch Đầu Trương - 3
Chương 35: Thạch Đầu Trương – 3Xét đến trạng thái sinh hoạt và địa vị siêu nhiên nửa đời trước, Tiết Nhàn là một con rồng vô cùng "coi trọng mặt mũi", ít nhất chính bản thân y cho là như vậy.Cái gọi là "coi trọng mặt mũi" với y mà nói cũng không hoàn toàn tuyệt đối —— Tại thời điểm nào đó có thể hơi nhượng bộ một chút, chẳng cần coi trọng mặt mũi làm gì, tỷ như lúc bản thân mình thì ngồi yên ngay ngắn, chỉ dựa vào một cái miệng sai sử mọt sách Giang Thế Ninh, lại tỷ như lúc thuận tay chôm tiền của Huyền Mẫn. Thế nhưng, trong một vài tình huống, một chút cũng không thể nhượng bộ, tỷ như khi đề cập đến hình tượng mỹ quan và uy nghiêm của y.Nếu bây giờ y tay chân thuận tiện, đủ râu đủ đuôi, vậy xem thì cứ xem đi, cùng lắm thì thế thôi, dáng người của y cũng không phải không thể nhìn được, huống hồ y cũng đâu phải người bình thường, thay một bộ quần áo cũng chẳng đến nỗi chậm chạp.Nhưng hiện tại y đang liệt nửa người, hoạt động có chút bất tiện, hở thì hở đi, lại còn phải bị lừa trọc kia nhìn, thế thì liền có hơi kích thích người ta.Tóm lại, y chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi liền cảm thấy ê răng, khiến y như vậy trước mắt kẻ khác, chẳng thà trực tiếp treo cổ y còn hơn.Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nhìn về phía Thạch Đầu Trương, lạnh lùng nói: "Làm phiền xíu, ngươi tạm thời duỗi chân ra đi."Thạch Đầu Trương: "..........." Không phải chứ, duỗi chân chẳng phải chính là ngủm củ tỏi sao, tạm thời kiểu gì được?Nhưng mà tổ tông này thì có thể, một lời không hợp là bổ sét vèo vèo, không đợi người ta kịp phản ứng đã bổ ngay hai đạo, lại lần nữa dọa Thạch Đầu Trương sợ tới mức hai chân duỗi thẳng cẳng, trợn trắng mắt, đương trường ngất đi.Thạch Đầu Trương này đúng là gan chim sẻ, vừa dọa liền khóc, cả kinh liền ngất, song lại dễ xử lý. Nhưng mà Huyền Mẫn thì lại không giống vậy...........Tiết Nhàn sâu xa nhìn hắn, âm u nói: "Nói đi, phải làm sao thì ngươi mới xìu được, ta sẽ thử từng cách một xem sao?"Huyền Mẫn: "............." Nghiệp chướng này lại bắt đầu không nói lý rồi.Biện pháp khiến một người ngất đi nhanh gọn nhất, chính là đập vào đầu hắn một phát. Tiết Nhàn nâng móng vuốt ra sau đầu Huyền Mẫn khoa chân múa tay hai phát, chẳng hề bận tâm đến suy nghĩ của đương sự.Huyền Mẫn mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn cái móng rồng ngắn ngắn cong cong của y, nâng tay ấn trở về, bình tĩnh nói: "Quân tử nhất định phải tàng phong liễm duệ." (Tức là quân tử thì không để biểu hiện cảm xúc, tham vọng quá lộ liễu.)Phiên dịch thành tiếng người nghĩa là: Đừng có lắc lư cái móng của ngươi nữa.Tiết Nhàn hừ lạnh một tiếng: Ngươi quản được chắc?Song cuối cùng y vẫn từ bỏ ý định này, dù sao với thân hình hiện giờ của y, trong tay chẳng có gì xài được. Nhỡ may không khống chế tốt lực đạo, một vuốt nện xuống, ngày này năm sau có thể phải đi viếng mộ cho con lừa trọc này.Bây giờ y quả thực không vừa mắt Huyền Mẫn lắm, nhưng cũng chưa đến nỗi muốn đập chết hắn.Chẳng có cách nào khiến tên này nhượng bộ, tâm tình y nhất thời lại càng không thoải mái. Y xoay thân trên, cũng lười để ý Huyền Mẫn nữa, dứt khoát gọi một đám mây khí đến, hơi nước trắng xóa tụ tập đến quanh bốn phía Tiết Nhàn trong nháy mắt, vây kín y, mơ hồ chắn đi hết thảy trước mắt.Tiết Nhàn lập tức giương một móng vuốt cắt đứt dây cột bọc quần áo, thân hình khổng lồ bỗng nhiên được bọc trong một vầng sáng trắng. Vầng sáng này vốn cực kỳ chói mắt, song với Huyền Mẫn, dưới sự ngăn cách của màn hơi nước mờ mịt, nó lại có vẻ ôn nhuận.Trong ánh sáng bao phủ, Tiết Nhàn biến ảo thành hình người. Y đường đường là chân long, dẫu thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng sử dụng huyền thuật vẫn không thành vấn đề. Tuy rằng liệt nửa người, song thay quần áo cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Vầng sáng còn chưa tiêu tán, y đã mặc xong hơn một nửa.Huyền Mẫn lúc trước còn định hỏi xem nghiệp chướng có cần giúp một tay không, nhưng hiện tại trông thấy cảnh này, hẳn là không cần nữa. Hắn đứng trong màn sương mù của ngày đông lạnh lẽo, nhìn ánh sáng dần dần nhạt nhòa, cũng không vội mà vẫn bình tĩnh chờ.Song hơi nước chẳng bao giờ duy trì được lâu, mới vừa bao phủ quanh Huyền Mẫn mà giờ đã từ từ mỏng đi, chậm rãi di tán.Khi màn hơi nước mỏng đến độ đủ để thấy cảnh vật trước mắt, Tiết Nhàn cũng vừa vặn mặc xong bộ quần áo rộng rãi như mây lên người. Vòng eo mảnh khảnh cũng vì động tác cánh tay mà phác thảo nên hình dáng xương bả vai thoáng lộ ra, tính cả làn da trơn bóng được bọc trong lớp áo bào màu đen.Kiểu dáng của bộ đồ này rất đơn giản, cũng rất giản dị, nửa điểm tạp sắc hay trang trí cũng không có, khác hẳn với tính cách ngang tàng thường ngày của Tiết Nhàn.Nhưng đây quả thực là thứ y thường thích mặc.Cổ áo đen như mực làm nổi lên sườn mặt của y và lộ ra một đoạn cổ thuần trắng, thậm chí trắng đến gần như có chút bệnh trạng. Thời điểm y không cười cũng không hồ nháo, đôi mắt tối đen kia lúc nào cũng mở hờ, cùng đôi mi cùng màu với xiêm y vẽ nên một đường nét, khóe miệng chẳng có ý cười, cực kỳ đẹp đẽ, lại cũng có vẻ bất cận nhân tình. (Bất cận nhân tình: Không để ý, quan tâm đến chuyện tình cảm, cũng có thể hiểu là khác thường, ngược lẽ đời)Có lẽ vòng eo thoáng ẩn hiện kia quá mức tái nhợt, hoặc cũng có lẽ là sườn mặt không biểu tình gì của Tiết Nhàn quá mức lãnh đạm, không giống với bộ dáng nhìn kẻ khác cười nhạo ở trên tường viện Lưu gia khi trước, khiến Huyền Mẫn nhìn mà sửng sốt một chốc.Song rất nhanh nghiệp chướng kia lại có động tác.Con ngươi tối đen của y chuyển động, từ khóe mắt không lạnh không nóng liếc qua đây, thấy hơi nước đã tan hết. Liền tùy tay kéo tà áo, lung tung gài cúc áo. Rồi sau đó lấy ra một đoạn dây màu đen như ảo thuật, dùng răng cắn, nâng tay vuốt tóc, dùng đoạn dây đen kia buộc lại.Tiết Nhàn buông tay xuống, gọi một luồng gió, đỡ lấy phần thân dưới. Y thuận thế ngồi xuống, lại nghiêng người, vạt áo đen như mực tốc lên như mây mù rồi lại thu về. Chỉ trong chớp mắt, y liền không chút khách khí kéo tới một chiếc ghế gỗ, biếng nhác ngồi ở trên ghế.Đã liệt nửa người mà còn không quên làm màu ra vẻ, đây là cái loại tâm tính gì thế này?Huyền Mẫn: "...........""Thế này thì đi được rồi chứ?" Tiết Nhàn cong ngón tay gõ gõ lên tay vịn của ghế gỗ.Huyền Mẫn "Ừm" một tiếng, buông mắt đánh giá y, sau đó bước một bước lên trước, tư thế trông như định vươn tay về phía y.Tiết Nhàn lập tức vỗ tay vịn, ghế dựa kéo lê trên mặt đất tạo ra tiếng ma sát chói tai, cả người lẫn ghế dựa lui về sau một bước lớn. Y ngạc nhiên trừng mắt: "Ngươi làm cái gì đó?"Huyền Mẫn khoanh tay nhìn y: "Bằng không ngươi định về kiểu gì? Ngươi định đi hay là bay?"Ta còn có thể bay cơ mà, đi làm khỉ gì!Tiết Nhàn ở trong lòng oán giận hắn một câu, nhưng mà không nói ra miệng, dù sao ban ngày ban mặt không thể bay trên trời được, nếu làm thế thật, có thể dọa người trong trấn phát bệnh mất.Y đang trưng ra bản mặt không thoải mái, con lừa trọc Huyền Mẫn này lại còn nhất định phải lửa cháy đổ thêm dầu đâm chọt y một câu: "Hay là........... Ngươi định gọi một trận gió như vừa nãy, cả người lẫn ghế dựa đều nhảy về?"Tiết Nhàn: "............" Vừa rồi sao mình lại do dự vậy chứ? Phải một móng đập chết thằng này cho xong chuyện mới đúng, tránh để con lừa trọc này há mồm là lại chèn ép người khác, lại còn nói như đúng rồi........... Xí! Ai thèm để ý ngươi?Y âm thầm ói một ngụm máu trong lòng, vẻ mặt chết lặng nói: "Đi bộ vậy, cảm phiền ngươi giúp một tay, ngươi xoay người sang chỗ khác ngồi xổm xuống, cõng ——"Tiết Nhàn đang định nói "Cõng ta một chuyến" thì Huyền Mẫn đã thần sắc thản nhiên bước tới gần, gập eo, một tay nâng sau gáy y, một tay xốc đầu gối y, bế y lên nhẹ bẫng. Như thể không phải hắn đang bế một người sống sờ sờ mà chỉ là một chiếc lá rơi xuống lòng bàn tay vậy.Khi hắn duỗi thẳng lưng lại, bèn không mặn không nhạt nói một câu: "Bần tăng không ngồi không quỳ, đi đường cũng không khom lưng."Tiết Nhàn lập tức muốn phun hết lòng mề vô mặt hắn: "Đùa quỷ đấy hở? Ở y đường Giang gia lúc dùng mảnh đồng mẻ xúc ta lên, ngươi rõ ràng ngồi đâu có chướng ngại gì!"Nhưng bây giờ cả người y đang ở trong tay lừa trọc, không thể làm loạn được, không thì mất thăng bằng một cái là lăn ra đất luôn, mặt mũi ném sạch bách. Tiết Nhàn nghẹn một hơi, muốn làm mình tự nghẹn chết luôn. Y quét mắt nhìn bốn phía, cảm thấy tư thế này khiến y có vẻ vô cùng suy yếu, chẳng có tí tẹo uy nghiêm nào.Nghiệp chướng này đảo con ngươi, suy nghĩ biện pháp.Liền thấy y thuận tay với lấy bọc quần áo, từ bên trong giũ ra một bộ áo choàng màu đen khác, lập tức đem chính mình chùm kín từ đầu đến chân.Khi mà ngươi không thể không dọa người, cần phải nhớ rõ một việc —— Che mặt.Nghiệp chướng vốn mặc một cây đen, dùng quần áo đen che kín mặt mũi, treo trong lòng Huyền Mẫn y như cái quan tài, giống như vừa tắt thở.
loading...
Danh sách chương:
- Quyển I: Cầu tác (Tìm kiếm) Chương 1: Chỉ bì nhân (Người giấy da) - 1
- Chương 2: Chỉ bì nhân (Người giấy da) - 2
- Chương 3: Chỉ bì nhân (Người giấy da) - 3
- Chương 4: Chỉ bì nhân (Người giấy da) - 4
- Chương 5: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) - 1
- Chương 6: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) - 2
- Chương 7: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) - 3
- Chương 8: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) - 4
- Chương 9: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) - 5
- Chương 10: Không ma bàn (Cối xay rỗng) - 1
- Chương 11: Không ma bàn (Cối xay rỗng) - 2
- Chương 12: Không ma bàn (Cối xay rỗng) - 3
- Chương 13: Không ma bàn (Cối xay rỗng) - 4
- Chương 14: Không ma bàn (Cối xay rỗng) - 5
- Chương 15: Ngân y linh (Chuông bạc đại phu) - 1
- Chương 16: Ngân y linh (Chuông bạc đại phu) - 2
- Chương 17: Ngân y linh (Chuông bạc đại phu) - 3
- Quyển 2: Vô danh (Không tên) Chương 18: Manh quái tử (Thầy bói mù) - 1
- Chương 19:Manh quái tử (Thầy bói mù) - 2
- Chương 20: Manh quái tử (Thầy bói mù) - 3
- Chương 21: Manh quái tử (Thầy bói mù) - 4
- Chương 22: Manh quái tử (Thầy bói mù) - 5
- Chương 23: Manh quái tử (Thầy bói mù) - 6
- Chương 24: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) - 1
- Chương 25: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) - 2
- Chương 26: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) - 3
- Chương 27: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) - 4
- Chương 28: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) - 5
- Chương 29: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) - 1
- Chương 30: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) - 2
- Chương 31: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) - 3
- Chương 32: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) - 4
- Chương 33: Thạch Đầu Trương - 1
- Chương 34: Thạch Đầu Trương - 2
- Chương 35: Thạch Đầu Trương - 3
- Quyển 3: Vô nhai (Không bờ) Chương 36: Hý ban tử (Gánh hát rong) - 1
- Chương 37: Hý ban tử (Gánh hát rong) - 2
- Chương 38: Hý ban tử (Gánh hát rong) - 3
- Chương 39: Hý ban tử (Gánh hát rong) - 4
- Chương 40: Điếm tiểu nhị (Tiểu nhị ở quán trọ) - 1
- Chương 41: Điếm tiểu nhị (Tiểu nhị ở quán trọ) - 2
- Chương 42: Điếm tiểu nhị (Tiểu nhị ở quán trọ) - 3
- Chương 43: Dịch bệnh huyện (Huyện dịch bệnh) - 1
- Untitled Part 44
- Chương 45: Dịch bệnh huyện (Huyện dịch bệnh) - 3
- Chương 46: Đại thiện nhân - 1
- Chương 47: Đại thiện nhân - 2
- Chương 48: Đại thiện nhân - 3
- Chương 49: Đại thiện nhân - 4
- Chương 50: Thừa khí cục - 1
- Chương 51: Thừa khí cục - 2
- Chương 52: Thừa khí cục - 3
- Chương 53: Thừa khí cục - 4
- Chương 54: Cựu cổ điều (Nhịp trống xưa) - 1
- Chương 55: Cựu cổ điều (Nhịp trống xưa) - 2
- Quyển 4: Vô cải (Không đổi) Chương 56: Cốt trung ti (Tơ trong xương) - 1
- Chương 57: Cốt trung ti (Tơ trong xương) - 2
- Chương 58: Cốt trung ti (Tơ trong xương) - 3
- Chương 59: Cốt trung ti (Tơ trong xương) - 4
- Chương 60: Cốt trung ti (Tơ trong xương) - 5
- Chương 61: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) - 1
- Chương 62: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) - 2
- Chương 63: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) - 3
- Chương 64: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) - 4
- Chương 65: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) - 5
- Chương 66: Thiết quân bài (Quân bài sắt) - 1
- Chương 67: Thiết quân bài (Quân bài sắt) - 2
- Chương 68: Thiết quân bài (Quân bài sắt) - 3
- Chương 69: Thiết quân bài (Quân bài sắt) - 4
- Chương 70: Quá lộ nhân (Người qua đường) - 1
- Chương 71: Quá lộ nhân (Người qua đường) - 2
- Chương 72: Quá lộ nhân (Người qua đường) - 3
- Chương 73: Quá lộ nhân (Người qua đường) - 4
- Chương 74 - 75
- Chương 76: Chỉ gian chí (Nốt ruồi ở ngón tay) - 3
- Chương 77: Tẩu thi điếm (Quán trọ tẩu thi) - 1
- Chương 78: Tẩu thi điếm (Quán trọ tẩu thi) - 2
- Chương 79: Bách Trùng động (Động Bách Trùng) - 1
- Chương 80: Bách Trùng động (Động Bách Trùng) - 2
- Chương 81: Bách Trùng động (Động Bách Trùng) - 3
- Chương 82: Mẫu Tử thù (Nhện Mẫu Tử) - 1
- Chương 83: Mẫu Tử thù (Nhện Mẫu Tử) - 2
- Chương 84: Mẫu Tử thù (Nhện Mẫu Tử) - 3
- Chương 85: Sơn cốc trận - 1
- Chương 86: Sơn cốc trận - 2
- Chương 87: Giang hà huyết (Máu trên sông) - 1
- Chương 88: Giang hà huyết (Máu trên sông) - 2
- Chương 89: Giang hà huyết (Máu trên sông) - 3
- Chương 90: Bách niên an (Bình an trăm năm) - 1
- Chương 91: Bách niên an (Bình an trăm năm) - 2
- Chương 92: Bách niên an (Bình an trăm năm) - 3
- Chương 93: Bách niên an (Bình an trăm năm) - 4
- Quyển 6: Quy ngạn (Về bờ) Chương 94: Phát đường - 1
- Chương 95: Phát đường - 2
- Chương 96: Phát đường - 3
- Chương 97: Phát đường - 4
- Chương 98: Phát đường - 5
- Chương 99: Phát đường - 6
- Chương 100: Phát đường - 7
- Chương 101: Phát đường - 8
- Chương 102: Phát đường - 9